ĐỔI MỘT THÂN PHẬN, LẤY CẢ GIANG SƠN
Chương 3

🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi khép cửa lại, túm lấy cổ áo của vương gia, rồi lần lượt tát mạnh hai cái xuống mặt hắn. "Ngươi có biết ta phải liều mạng để mất mạng mới đưa được thuốc về không?
Dám vất bỏ à?
Nếu không tát ngươi thì phí công của ta rồi!"
Tôi vỗ mặt hắn, cười khẩy: "Biết ai mới là người làm chủ chưa?
Nếu còn dám làm càn nữa, ngày mai ta sẽ xích ngươi vào giường, ăn uống, đi vệ sinh tại chỗ luôn đấy!"
Vương gia giận dữ tới mức sôi máu, gào rú: "Có giỏi thì g.i.ế.c ta đi!
Không thì ngày nào đó ta sẽ chặt xác ngươi thành trăm mảnh!" "Tưởng mọi việc đều rõ ràng rồi à?" – tôi đá hắn té xuống giường.
Chân hắn còn chưa lành, lồm cồm bò dưới đất, trông thật thảm hại. "Triệu Hi Quang, ngươi lúc nào cũng cứ vô dụng và ngoan cố." – tôi giẫm lên mặt hắn, cúi xuống nhìn, – "Ngươi g.i.ế.c đạo sĩ trong cung, muốn hoàng thượng bỏ chuyện tu tiên.
Ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao?
Đã từng nghĩ đến bao nhiêu người trong vương phủ suýt nữa đã gặp Diêm Vương vì ngươi chưa?"
Hắn ngẩng đầu, nghiến răng ken két: "Bản vương không làm liên lụy người khác!" "Chính là Hiền phi cầu xin giúp ngươi đó!
Nàng quỳ ngoài điện suốt một ngày một đêm, đến nổi sảy thai mới cứu được mạng ngươi đấy!" – tôi tiếp tục tát, mắt đỏ hoe, – "Triệu Hi Quang!
Mẹ chết, Hiền phi mất tự do rồi, còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa mới vừa lòng đây?"
Hắn bị tôi tát đến chảy máu miệng, vùng dậy định bóp cổ tôi.
Nhưng thân thể không còn đủ lực, chỉ có thể lăn lộn dưới đất, giãy giụa trong vô vọng.
Tôi lùi lại, mang cơm lên ăn sạch trơn trước mặt hắn. "Triệu Hi Quang, nếu ngươi không biết sống thì cứ chờ chết đi." – tôi hất luôn bình nước duy nhất trong phòng lên mặt hắn.
Ra ngoài, Lưu thúc vẫn đứng chờ, nét mặt lo lắng rõ rệt. "Vương gia hôm nay ăn uống khoẻ lắm, ngon lành lắm đấy." – tôi đưa cái bát trống cho ông xem.
Khoé mắt Lưu thúc nhăn lại, xúc động gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm.
Vẫn là cách của ngươi đấy."
Chẳng bao lâu, An Vương mở cửa, thấy tôi đang ngồi trước cửa, đang ăn cơm thịt.
Thịt kho mềm nhừ thơm phức, ăn kèm cải xanh tươi mát, chan thêm ít nước thịt, thật ngon miệng, khiến người muốn chảy nước miếng.
Gần hè rồi, thời tiết oi ả, thợ làm vườn còn pha trà hoa giúp tôi giải nhiệt.
Đột nhiên, một mùi thối xộc lên.
Tôi quay lại thì thấy An Vương bò ra như tên ăn mày.
Ba ngày ba đêm hắn không ăn, cuối cùng cũng không chịu nổi.
Hắn lườm tôi như quỷ dữ từ địa ngục trần gian. "Cho bản vương nước… cơm…" – hắn dựa vào cửa, yếu ớt rên rỉ.
Tôi bê bát cơm, cười khinh: "Ngươi nói gì thế?
Nghe rõ chưa?"
Đã xin ăn mà còn làm vẻ vương giả, thật là lạ lùng, chẳng phải đói lâu rồi hay sao?
An Vương nhắm mắt, giận dữ hét lớn: "Ta nói, cho ta ăn!
Uống đi!"
Có lẽ quá xấu hổ, hàng mi của hắn run rẩy.
Dẫu dơ bẩn, vẫn dễ nhận ra dung mạo đẹp đẽ của hắn.
Tôi đưa nước và cơm đến gần, hắn súc miệng liên tục rồi lấy tay áo lau mặt qua loa.
Cuối cùng, hắn nâng bát cơm chậm rãi nhai từng miếng, từng cử động mang đậm phong thái quý tộc đến tận xương.
Một bát cơm kéo dài gần nửa giờ đồng hồ.
Tôi ném cho hắn một đôi nạng: "Ra khỏi phòng rồi thì còn muốn sống đấy chứ.
Chân ngươi chưa lành hoàn toàn, dùng nạng để đi lại, uống thuốc đều đặn, cố gắng hồi phục được sáu, bảy phần là được rồi."
Hắn sờ vào nạng, đột nhiên hỏi: "Là gỗ mơ xanh trong vườn mai đó phải không?" "À, chắc vậy." – tôi ngơ ngác, – "Làm sao vậy?"
Cây đó đã chết rồi, tôi thấy gỗ tốt liền chặt để làm đồ.
Hắn nổi giận: "Ngu quá!
Bao nhiêu cây táo, cây dẻ không chặt, sao lại đi đốn đúng cây yêu thích nhất của bản vương?
Ngươi cố ý chọc tức ta đấy hả?"
Cha nhà hắn!
Ăn xong là chửi, đúng là quá quắt!
Tôi cười mỉa mai: "Ồ, ta cứ tưởng sinh ra thì gà vịt gì cũng như nhau.
Hoá ra cây cũng có sang hèn à?
Cây táo, cây dẻ đều là đồ tiện đấy à?"
An Vương nghẹn họng không nói nên lời.
Hắn nhìn tôi nghi ngờ, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai mà dám nói chuyện với bản vương như vậy?"
Câu hỏi này làm tôi hoang mang tột độ.
Tôi là ai?
Từ đâu tới?
Sẽ đi về đâu?
Sau một giây suy nghĩ, tôi trịnh trọng đáp: "Nếu ngươi thích, từ nay ta chính là cha ngươi.
Cha sẽ dạy bảo con theo đúng đạo lý."
An Vương run rẩy, rồi phun ra một ngụm máu.
Tôi bắt mạch, thấy ổn, ít nhất cũng thông huyết ứ, không bị nghẹn mà chết. "Chúc mừng Vương gia, cái lần nôn ra máu này chính là dấu hiệu bắt đầu khoẻ lại đấy." – tôi ngồi bên cạnh, thỏ thẻ dụ dỗ, – "Vương gia, người rộng lượng, chắc không trách tội tôi chứ?
Trước đó là vì sợ ngài định chết.
Nay nhận làm cha, chính là để ngài ói ra m.u.u.ổ độc đó."
Thấy hắn có vẻ dịu đi một chút, tôi liền tiếp tục: "Ra ngoài rồi, mới thấy trời xanh mây trắng.
Nhìn những con gà vịt bên chân ngài kìa!
Nhìn con heo béo ú kia!
Tất cả đều là sinh mệnh quý giá!
Vương gia, còn có mọi người đang mong ngài khôi phục lấy lại vinh quang, ăn sung mặc sướng đấy."
Phải đánh một gậy mới nên tặng hai phần kẹo ngọt.
Không thì tên yếu đuối này chắc chắn chết thật, phá hỏng tất cả kế hoạch.
An Vương nhìn tôi dò hỏi: "Ngươi nghĩ bản vương là đứa trẻ ba tuổi sao?" "Tẩu tẩu, sao lại thế?
Đâu có." – tôi đếm ngón tay, cười tươi, – "Cùng lắm thì chỉ như đứa trẻ mười tuổi thôi.
Chứ ba tuổi có hiểu nổi những lời khôn ngoan này của ta đâu."
Tôi liền đưa cho hắn chổi và khăn: "Ăn no rồi thì dọn dẹp chuồng heo đi.
Sau đó chẻ củi nấu nước tắm nữa.
Giờ ngươi chẳng còn gì ngoài bộ mặt tạm chấp nhận được, đừng để bẩn quá khiến ai ghét bỏ.
Vương phủ còn mười mấy người, ai cũng bận rộn, chẳng ai hầu hạ ngươi đâu."
An Vương giận dữ đến mức nghiến răng ken két: "Nếu thoát được, trước tiên ta sẽ xé xác ngươi thành năm mảnh!" "Tốt nhất là ngươi thoát ra đã đã." – tôi đạp lên chân gãy của hắn, thấy hắn tái mặt vì đau đớn, rồi nắm cằm hắn cười: – "Cứ nghĩ mà xem, ta lo ăn uống, mua thuốc chữa chân cho ngươi, an ủi tinh thần ngươi, làm mọi phần việc của vương phi.
Hay tối nay ta vào ngủ cùng ngươi, hợp thức hóa luôn?"
(Hết Chương 3)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰