ĐỔI MỘT THÂN PHẬN, LẤY CẢ GIANG SƠN
Chương 6

🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Hắn trao cho ta một khối ngọc bội truyền gia, thử cầm lấy tay ta: “Tối nay coi như định tơ hồng.
Về sau, cứ gọi ta là Triệu Hi Quang.
Ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì, quản gia suốt ngày gọi ngươi là ‘con nhãi’.”
Ta không thể ngờ rằng lấy được ngọc bội lại đơn giản đến vậy! “Ta tên… Tên là Từ Dã Thảo.”
Ta cũng nắm chặt lấy tay hắn.
Hắn nghe xong liền nhíu mày: “Cái tên gì thế này, cha mẹ ngươi thật quá phóng túng.”
Ta cũng thấy tên đó không hay.
Chính vì vậy sau này, ta tự mình đặt cho mình một cái tên khác.
Từ Thiên Mệnh – nhận lấy số mệnh trời ban, hưởng thọ dài lâu, phúc khí tràn đầy. 7.
Ta đến kinh thành, nguyên do là vì khối ngọc bội khắc rồng trong tay An Vương.
Sau khi diệt Thanh Châu, ta vẫn chưa thể tiến thêm một bước nào.
Phía trước chính là Định Châu – vùng đất từ xưa đã là nơi tranh đoạt của các chư hầu.
Muốn chiếm lấy Định Châu, tuyệt đối không thể đối đầu trực diện.
Sau nhiều tính toán, ta chỉ có thể nắm bắt điểm yếu của Hầu gia trấn giữ vùng đất đó, ép ông ta phản bội.
Và điểm yếu của Hầu gia Định Châu chính là vị vương gia sống trong nhung lụa:
An Vương Triệu Hi Quang.
Ông cực kỳ yêu thương Triệu Hi Quang – đứa cháu trai này đến tận xương tủy.
Từ sau cái ngày Tiên hoàng hậu mất, ông nhiều lần muốn đón Triệu Hi Quang về Định Châu sinh sống.
Chỉ tiếc hoàng thượng luôn đề phòng, chế ngự, không cho phép Triệu Hi Quang rời khỏi kinh thành.
Chỉ cần nắm bắt được Triệu Hi Quang, ta sẽ không sợ Hầu gia Định Châu từ chối mở cổng đón tiếp, tạo điều kiện để ta tiến quân thuận lợi. ---------- Triệu Hi Quang trao cho ta một bức thư, cẩn thận bỏ vào hành lý: “Đây là thư ta viết cho cậu ấy, nàng mang đến tìm ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ cư xử tử tế.”
Hắn còn chỉnh sửa hành trang cho ta: “Chờ đại ca ta về kinh, ta sẽ đến Định Châu tìm nàng ngay.”
Hắn rõ ràng là không nỡ xa, nhưng vẫn cố gắng đẩy ta đi, hi vọng ta đến Định Châu sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn… vì ta… đã mang thai rồi.
Triệu Hi Quang nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, ánh mắt đầy dịu dàng: “Con à, đợi cha đến tìm hai mẹ con nhé.”
Khi rời khỏi vương phủ, viên thị vệ họ Lâm đứng bên cạnh, thì thầm: “Chúc mừng tướng quân, toại nguyện rồi.”
Lưu thúc ánh mắt đầy tiếc nuối: “Vương gia là người rất tốt.
Tướng quân, ngài lừa dối ông ấy thế này, về sau… liệu ngài có hối hận không?”
Ta vuốt lấy khối ngọc bội khắc rồng trong lòng bàn tay, thản nhiên đáp: “Ta chỉ biết, nếu bây giờ ta không chiếm được Định Châu, thì khi triều đình phát binh, cùng Định Châu Hầu giáp công từ hai phía, ta sẽ bị vây chặt trong Thanh Châu.
Khi đó, ta thân bẻ thành hai nửa, huynh đệ tỷ muội của ta sẽ không còn toàn thây, mười thành trăm họ sẽ chìm trong chiến loạn.”
Lưu thúc do dự, mặt buồn bã: “Là do ta nói lỡ” “Lưu thúc, ta hiểu tình cảm của thúc dành cho Triệu Hi Quang,” Ta vỗ vai ông ấy, “Chờ ngày ta trở về, nhất định sẽ đối đãi tốt với hắn.” “Đi thôi.
Với Lưu Binh và Hiền phi lo lắng, Triệu Hi Quang chắc chắn sẽ không gặp họa lớn đâu.”
Lưu thúc dù lưu luyến vẫn theo ta rời kinh.
Ba ngày sau, trong vương phủ có một viên thị vệ họ Lâm trình báo:
An Vương Triệu Hi Quang thông đồng với phản tặc Từ Thiên Mệnh.
Việc này xác thực, Triệu Hi Quang bị giam trong ngục thiên, chờ xử lý nghiêm minh.
Còn ta, tay cầm ngọc bội và thư tín, ngồi ngay ngắn trong phủ Hầu gia Định Châu.
Định Châu Hầu mặt đỏ gay gắt: “Thì ra ngươi chính là Từ Thiên Mệnh!” “Lúc này mới nổi giận thì có tác dụng gì, Hầu gia?”
Ta nụ cười tươi tắn, xoa bụng, “Giờ mọi người đều thấy ông chủ động mở cửa đón ta, thì thay vì tức giận, ông nên suy nghĩ kỹ xem:
Chờ hoàng thượng xuất quan, ông sẽ bị xử ra sao, Triệu Hi Quang sẽ thế nào?”
Trong bụng ta, đứa trẻ đã là sự thật.
Dù ông có thể lừa dối, hoàng thượng cũng chẳng quan tâm.
Hầu gia Định Châu hít một hơi sâu, trầm ngâm suy xét.
Đối với người thông minh, không cần phải nói dài dòng.
Hoàng đế đa nghi, từ trước đến nay luôn theo nguyên tắc: “Thà g.i.ế.c nhầm một vạn, chứ không bỏ sót một ai.”
Năm đó, Thôi quý phi vu khống tiền cung phi tư thông để hạ bệ bà.
Còn Triệu Hi Quang, do đầu óc có vấn đề, vô tình tiết lộ với hoàng thượng rằng, tiền cung phi từng có cảm tình với đại thần đương triều – Vương Chi Vĩnh.
Hoàng thượng nổi giận, tự mình bóp chết tiền cung phi.
Cũng do đó, Triệu Tòng Vân – người từng sắp được lập làm thái tử – bị nghi ngờ huyết thống, đày ra biên ải.
Hầu gia Định Châu mấy năm nay cũng phải cam chịu căm phẫn, chị gái ông ta bị oan trong cung, cháu trai thì bị gãy chân. “Dù Tòng Vân có trở lại, cũng chẳng thể cứu nổi Triệu Hi Quang.”
Ta bình thản nói: “Cứ cứu hắn rồi thì sao?
Thôi quý phi đang mang long thai, khi sinh con trai, nhất định sẽ lập làm thái tử.
Lúc đó, Tòng Vân và Triệu Hi Quang lấy gì để tự bảo vệ?” “Giao lại quyền binh cho ông, ông sẽ mất mạng.
Không giao, cũng sẽ chết.” “Hầu gia, thời gian không còn nhiều.
Hoàng thượng sắp xuất quan trong mười ngày tới, đó chính là ngày Triệu Hi Quang chết.”
Hầu gia Định Châu ngẩng đầu nhìn ta, rên rỉ: “Ngươi… con đàn bà độc ác!”
(Hết Chương 6)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰